• 2025-08-01

Tiếng gọi “Bi ơi! Bi ơi!” x;;é tan màn mưa gió… Con ở đâu về với bố mẹ đi…

Tiếng gọi “Bi ơi! Bi ơi!” x;;é tan màn mưa gió… Con ở đâu về với bố mẹ đi…

Trong căn nhà nhỏ nép mình bên con phố cổ Hà Nội, tiếng cười nói rộn rã vang lên. Anh Hùng, chị Hoa và cậu con trai tám tuổi kháu khỉnh, Bi, đang háo hức chuẩn bị cho chuyến đi biển đầu tiên của cả gia đình. Cả đời tần tảo, chắt chiu từng đồng, cuối cùng ước mơ về một kỳ nghỉ hè trọn vẹn bên bờ cát trắng cũng sắp thành hiện thực. Bi cứ nhảy cẫng lên, tay mân mê chiếc kính râm mới tinh, miệng không ngừng hỏi về những con sóng, những chú cua biển.

Ngày đặt chân đến bãi biển Nha Trang nắng gió, cả gia đình như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Bi thích thú nô đùa trên cát, xây những lâu đài cát kiên cố, thi nhau nhặt những vỏ sò đủ hình thù. Anh Hùng và chị Hoa nắm tay nhau dạo biển, ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ, cảm nhận vị mặn mòi của biển cả. Bao nhiêu mệt mỏi, lo toan của cuộc sống thường nhật dường như tan biến hết.

Có thể là hình ảnh về 5 người và bãi biển

Nhưng rồi, tai họa ập đến vào một buổi chiều định mệnh. Bầu trời đang trong xanh bỗng nổi giông, những cơn gió mạnh thổi cát bay mù mịt. Sóng lớn ầm ầm xô bờ, nước biển dâng cao dữ dội. Mọi người trên bãi biển hoảng loạn bỏ chạy. Trong cơn hỗn loạn ấy, anh Hùng và chị Hoa lạc mất Bi.

Tiếng gọi “Bi ơi! Bi ơi!” xé tan màn mưa gió. Hai vợ chồng chạy ngược chạy xuôi, tìm kiếm trong vô vọng. Bãi biển vắng tanh, chỉ còn tiếng sóng dữ gầm thét. Trái tim anh Hùng và chị Hoa như có ngàn mũi kim châm, nỗi sợ hãi bao trùm.

Có thể là hình ảnh về 5 người và bãi biển

Suốt cả tháng trời sau đó là những ngày tháng địa ngục. Anh Hùng và chị Hoa bỏ hết công việc, lặn lội khắp các bãi biển, hòn đảo lân cận, dán tờ rơi khắp nơi, cầu cứu sự giúp đỡ của cảnh sát và người dân. Họ gầy rộc đi, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ và những giọt nước mắt không ngừng rơi. Hy vọng cứ le lói rồi lại vụt tắt. Nhiều lúc, anh Hùng chỉ muốn gục ngã, nhưng nhìn khuôn mặt hốc hác, đôi mắt tuyệt vọng của vợ, anh lại cố gắng gượng dậy. “Nhất định con sẽ tìm thấy Bi, Hoa à! Nhất định!”

Thời gian thấm thoát trôi đi, nỗi đau tưởng chừng như đã chai sạn. Mọi người xung quanh bắt đầu khuyên anh chị nên chấp nhận sự thật. Nhưng sâu thẳm trong trái tim người làm cha, làm mẹ, anh Hùng và chị Hoa vẫn nuôi một tia hy vọng mong manh.

Vào một buổi sáng tưởng chừng như mọi ngày, khi anh Hùng đang thẫn thờ nhìn những con sóng vỗ bờ, một cuộc điện thoại lạ gọi đến. Đầu dây bên kia là một giọng nói run run: “Xin hỏi… có phải là bố mẹ của bé Bi không ạ?”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *