• 2025-09-22

TANG THƯƠNG DƯỚI MÁI NHÀ CẤP 4: HAI NỮ CÔNG AN HY SINH, CẢ GIA ĐÌNH GỤC NGÃ TRONG NƯỚC MẮT

TANG THƯƠNG DƯỚI MÁI NHÀ CẤP 4: HAI NỮ CÔNG AN HY SINH, CẢ GIA ĐÌNH GỤC NGÃ TRONG NƯỚC MẮT

Chỉ trong một buổi chiều định mệnh, hai nữ chiến sĩ công an – cũng là hai người con gái trong cùng một gia đình – đã vĩnh viễn ra đi trong khi thi hành nhiệm vụ. Tại căn nhà cấp 4 đơn sơ ở một miền quê Việt Nam, người mẹ già và ba đứa trẻ trong bộ đồng phục học sinh ngồi gục dưới bàn thờ, nước mắt không ngừng rơi dưới ánh nhang khói nghi ngút.

Không có tiếng còi hú, không có trống kèn truy điệu, chỉ có tiếng nấc nghẹn bật lên giữa cái tĩnh lặng xé lòng. Bàn thờ gỗ cũ được dựng vội giữa gian nhà, đặt hai di ảnh của hai nữ công an trong sắc phục nghiêm trang – những người con đã ngã xuống khi đang truy bắt tội phạm. Mẹ của họ – người phụ nữ mặc bộ đồ bà ba sẫm màu, ôm mặt khóc không thành tiếng, bên cạnh là ba đứa cháu nhỏ vẫn chưa kịp hiểu hết sự mất mát này.

Câu chuyện tang thương ấy không chỉ khiến cả xóm nghẹn lòng mà còn lay động trái tim hàng triệu người dân Việt. Không ai ngờ, một mái nhà

Một lần ra đi… là vĩnh viễn

Cả hai nữ công an đều là con gái của bà Lành – người mẹ tảo tần sống bằng nghề bán rau ngoài chợ quê. Người dân trong xóm bảo, bà có “hai cái bông sen giữa bùn lầy” – hiền hậu, bản lĩnh và luôn đứng về lẽ phải. Tốt nghiệp ngành công an với thành tích xuất sắc, cả hai được phân công về các địa phương khác nhau. Dù bận trăm công nghìn việc, nhưng tuần nào họ cũng gọi về hỏi thăm mẹ, dặn dò các cháu học hành tử tế.

Chiều định mệnh đó, trong một chuyên án vây bắt tội phạm buôn bán ma túy liên tỉnh, cả hai chị em đều tham gia. Không ai ngờ, tên tội phạm manh động, mang theo vũ khí nóng. Một phát đạn vang lên. Rồi thêm một phát nữa. Khi đồng đội kịp tiếp ứng thì họ đã nằm đó — máu thấm đỏ trên nền đất.

Tang lễ tổ chức đơn sơ. Hai quan tài đặt song song, mẹ gục ngã ngay trước bàn thờ. Ba đứa trẻ ngơ ngác hỏi: “Mẹ và dì con đi công tác bao giờ về?”

Không ai trả lời được câu hỏi ấy. Câu hỏi đơn giản, nhưng đau như dao cứa.

Người ta bảo, chiến sĩ công an là người giữ bình yên cho đất nước. Nhưng mấy ai biết, có những mất mát âm thầm đến xé lòng. Có những anh hùng không bao giờ trở về. Có những mái nhà – chỉ qua một buổi chiều – đã hóa thành nơi đặt bàn thờ vĩnh viễn.

Kết thúc câu chuyện không phải là một dấu chấm hết, mà là tiếng chuông ngân mãi trong lòng người ở lại. Một tiếng chuông nhắc nhớ: bình yên này, được đánh đổi bằng máu và nước mắt.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *