Ở một vùng quê nghèo ven sông, có một cô bé tên Hạnh. Từ nhỏ, Hạnh đã ước mơ trở thành cô giáo. Mỗi chiều tan học, em lại về nhà lục tìm những quyển vở cũ, tự chấm điểm, giảng bài cho những con búp bê bằng giọng điệu đầy say mê. Với Hạnh, đứng trên bục giảng là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Gia đình Hạnh khó khăn, ba mất sớm, mẹ làm thuê quanh năm để nuôi hai chị em ăn học. Dù thiếu thốn đủ điều, Hạnh vẫn luôn học giỏi, hiền lành và biết nhường nhịn. Bạn bè gọi Hạnh là “cô giáo nhỏ” vì em luôn giúp các bạn yếu hơn trong lớp, nhẹ nhàng như một người chị.
Năm lớp 12, Hạnh thi thử đạt điểm rất cao, đủ để nộp vào trường sư phạm mà em hằng mơ ước. Cô giáo chủ nhiệm còn hứa sẽ dẫn Hạnh đi nộp hồ sơ vào đầu tháng 8. Ai cũng tin, với nghị lực và trái tim trong sáng ấy, Hạnh sẽ sớm trở thành một cô giáo dịu dàng như em hằng mong.
Nhưng rồi… một biến cố bất ngờ xảy đến.
Một buổi chiều tháng Bảy, trên đường đi học về, Hạnh gặp trận mưa lớn. Em tấp xe vào lề đường thì chẳng may gặp sự cố ngoài ý muốn. Cả làng lặng người khi hay tin. Người mẹ chỉ biết gục xuống, lặng im. Tấm giấy báo nhập học mà Hạnh chưa kịp cầm trên tay… vẫn nằm yên trong chiếc cặp còn ướt mưa.
Ngày chia tay Hạnh, bạn bè mặc áo dài trắng, đứng thành hàng dài tiễn em đoạn đường cuối. Trên bàn tưởng niệm nhỏ, người ta đặt bên khung ảnh Hạnh một bó hoa phượng và cuốn vở học trò – như một lời tiễn biệt một ước mơ còn dang dở.
Hạnh ra đi khi vừa tròn 18 tuổi – cái tuổi đẹp nhất của thanh xuân, của khát vọng và những dự định đầu đời. Nhưng ước mơ lm cô giáo, dù chưa kịp thành hiện thực, vẫn đã gieo yêu thương trong lòng rất nhiều người.
Và đâu đó nơi mây cao, có lẽ Hạnh vẫn mỉm cười, vẫn nhẹ nhàng giảng bài cho những “học trò thiên thần” bằng giọng nói ấm áp và trong trẻo như ngày nào…
Hạnh muốn làm cô giáo, nhưng ước mơ của em mãi dang dở ở tuổi 18…
Ngày em nhận giấy báo trúng tuyển vào trường sư phạm cũng là ngày ba em đổ bệnh nặng. Người cha gầy gò, suốt đời lam lũ nuôi ba chị em Hạnh ăn học, giờ nằm trên giường bệnh thoi thóp, ánh mắt vẫn ánh lên niềm tự hào khi nhìn con gái mình đạt được điều mình chưa từng có – một giấc mơ học hành trọn vẹn. Nhưng Hạnh biết, nếu em đi học, mẹ sẽ kiệt sức, hai đứa em nhỏ sẽ chẳng còn ai chăm nom. Em gấp tờ giấy báo, giấu vào ngăn tủ, nước mắt rơi không thành tiếng.
Từ hôm đó, Hạnh xin làm công nhân ở khu công nghiệp cách nhà gần 20 cây số. Em đi làm ca đêm, ban ngày phụ mẹ chăm ba, lo cơm nước cho các em. Có những tối, khi đứng trước máy, tiếng còi báo hiệu vang lên, Hạnh vẫn mơ thấy mình đang đứng trên bục giảng, tay cầm phấn trắng, giọng giảng bài vang vang như lời ru tuổi thơ. Nhưng giấc mơ đó rồi lại tan đi, khi đồng hồ điểm 4 giờ sáng và em phải bắt xe về kịp lo cho ba uống thuốc.
Ước mơ làm cô giáo – một điều tưởng như nhỏ bé – lại trở thành điều quá xa xỉ với cô gái 18 tuổi mang trái tim đầy yêu thương và đôi tay chai sần vì gồng gánh gia đình. Nhưng Hạnh không trách đời, cũng chẳng than thân. Em vẫn tin, nếu đủ kiên nhẫn và yêu thương, thì một ngày nào đó, em sẽ lại có thể viết tiếp giấc mơ còn dang dở ấy…