
Chiếc ghế số 7 – người đàn ông số/ng s/ót duy nhất sau thả/m kị/ch rơi máy bay gây ch/ấn đ/ộng..
admin
- 0
Chiếc ghế số 7 – người đàn ông số/ng s/ót duy nhất sau thả/m kị/ch rơi máy bay gây ch/ấn đ/ộng
Chiếc máy bay cất cánh từ sân bay quốc tế Thiên Phong vào một chiều muộn. Không ai ngờ, đó lại là chuyến bay định mệnh. 137 hành khách và phi hành đoàn – ai cũng tin mình sẽ đến nơi an toàn. Nhưng chỉ một người sống sót. Anh ngồi ở ghế 7A. Tên anh là Hoàng.
Hoàng, 42 tuổi, kỹ sư xây dựng đến từ Đà Nẵng, chỉ có mặt trên chuyến bay vì lỡ tàu đêm về quê thăm mẹ. Đã ba lần anh định đổi vé – hết lỗi hệ thống, lại mất giấy tờ. Như thể có bàn tay vô hình buộc anh phải lên chuyến bay đó.
Khi bay qua vùng thời tiết xấ/u trên biển Đông, máy bay rung lắc d/ữ d/ội. Hành khách hoảng loạn, tiếp viên la hé/t, đèn chớp nháy… rồi một tiếng nổ vang lên xé toạc không gian. Hoàng ôm đầu, nhắm mắt – và tất cả chìm vào bóng tối.
Tỉnh dậy, anh thấy mình trôi nổi giữa biển, tay bám mảnh vỡ máy bay. Gió lạ/nh bu/ốt, mặt s/ưng tí/m, thân thể tr/ầy xướ/c. Xung quanh chỉ còn lại mảnh vụ/n v/ỡ, vali, áo phao… và một sự im lặng rợ/n người. Không ai còn sống.
Hoàng sống sót bằng bản năng. Anh hứng nước mưa bằng mảnh nhựa, giữ ấm bằng vài lớp vải từ chiếc ghế trôi dạt, ăn những mẩu bánh quy vớt được. Có đêm, cá mập bơi sát bên – anh nín thở như hóa đá. Mỗi tối, anh tự hỏi: “Nếu còn sống, chắc hẳn là vì một lý do nào đó.”
Đến ngày thứ tư, một tàu cá phát hiện anh. Khi được kéo lên, anh hôn mê, lạnh cóng nhưng vẫn còn thở. Cả nước bàng hoàng khi nghe tin về người số/ng s/ót duy nhất.
Cuộc điều tra bắt đầu. Ghế 7A không nằm trong vùng an toàn, nhưng phần thân máy bay quanh đó lại vỡ đúng vào một khoang trống, làm giảm va chạm. Ghế của Hoàng còn dính liền với sàn, xoay ngang như một phao cứu sinh khi rơi xuống biển.
“Tôi nghĩ mình chưa đến lúc ch/ết,” Hoàng nói sau khi tỉnh lại trong bệnh viện. “Như có ai đó cho tôi thêm một cơ hội.”
Sau tai nạn, anh rời bỏ công việc kỹ sư, bán nhà ở thành phố, về quê sống với mẹ. Anh lập quỹ “Ghế số 7” để giúp trẻ em mồ côi và nạn nhân tai nạn. Hoàng không thích trả lời báo chí, cũng chưa bao giờ nhận mình là “kỳ tích”.
Với anh, điều kỳ lạ không phải là việc số/ng s/ót – mà là lý do.
“Tôi không biết vì sao mình còn sống,
Nhưng tôi biết chắc một điều:
Tôi sẽ không sống lần thứ hai giống như lần thứ nhất.”