• 2025-12-06

Bạn gái cũ lấy chồng đại gia, ăn mặc lộng lẫy, toàn dùng hàng hiệu, nên trong buổi họp lớp không ngần ngại buông lời mỉa mai, chế giễu tôi. Tôi ban đầu chỉ im lặng, chẳng muốn đôi co, nhưng cô ta cứ liên tục khiêu khích, ánh mắt đầy khinh thường. Cho đến khi tôi rút điện thoại, bấm gọi một cuộc — vài giây sau, sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi tay run bần bật, đứng không vững…

Bạn gái cũ lấy chồng đại gia, ăn mặc lộng lẫy, toàn dùng hàng hiệu, nên trong buổi họp lớp không ngần ngại buông lời mỉa mai, chế giễu tôi. Tôi ban đầu chỉ im lặng, chẳng muốn đôi co, nhưng cô ta cứ liên tục khiêu khích, ánh mắt đầy khinh thường. Cho đến khi tôi rút điện thoại, bấm gọi một cuộc — vài giây sau, sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi tay run bần bật, đứng không vững…

CHƯƠNG 1: GẶP LẠI NGƯỜI XƯA

Buổi chiều đầu thu, nắng vàng trải khắp con phố nhỏ, những hàng cây sấu rụng lá xào xạc trên vỉa hè. Tôi dừng xe trước quán cà phê “Hồi Ức” – nơi lớp 12A1 tổ chức buổi họp lớp sau mười năm ra trường.

Nội dung quảng cáo

Cái tên “Hồi Ức” khiến lòng tôi có chút xao động. Mười năm, một quãng thời gian đủ để mọi thứ thay đổi – con người, cuộc sống, cả tình cảm.

Tôi – Nguyễn Minh Khang, năm nay ba mươi. Ngày xưa, tôi chỉ là một cậu học trò nghèo của vùng ven thành phố, ba mất sớm, mẹ buôn bán nhỏ ngoài chợ nuôi hai anh em. Còn bây giờ… tôi không phải người muốn khoe khoang, nhưng sau bao năm cố gắng, tôi đã có vị trí riêng trong thương trường.

Nội dung quảng cáo

Tập đoàn MK Group của tôi chuyên về đầu tư xây dựng và bất động sản. Tuy nhiên, tôi vẫn sống giản dị, ít ai biết tôi là “ông chủ” vì tôi thích sự bình lặng hơn là phô trương.

Tôi bước vào quán, gặp lại những gương mặt quen thuộc một thời:
– Ê Khang! Lâu quá nha, vẫn phong độ như hồi cấp ba đó! – Tuấn “mọt sách” cười lớn.

Nội dung quảng cáo

– Còn mày vẫn vậy, nói nhiều như ngày xưa. – Tôi đáp, bật cười.Không khí buổi họp lớp ban đầu thật vui. Mọi người ôn lại chuyện cũ, kể về cuộc sống hiện tại: ai làm ngân hàng, ai dạy học, ai đi nước ngoài… Rồi cánh cửa quán mở ra, cô ấy bước vào.

Lan Chi – mối tình đầu của tôi.
Năm lớp 12, tôi và Chi từng là một đôi được cả lớp ngưỡng mộ. Cô ấy hiền, học giỏi, luôn đứng đầu khối. Tôi thương Chi bằng tình cảm trong sáng nhất của tuổi học trò. Nhưng sau khi tôi trượt đại học, còn Chi đỗ vào một trường danh tiếng ở Hà Nội, chúng tôi dần xa nhau. Ba năm sau, cô báo tin đã đính hôn với con trai một doanh nhân giàu có. Tôi im lặng, chúc phúc rồi lặng lẽ rời đi.

Nội dung quảng cáo

Hôm nay, Lan Chi bước vào với khí chất hoàn toàn khác.
Cô mặc váy trắng hiệu Dior, đeo túi Hermès, tay cầm điện thoại Vertu. Mỗi bước đi toát lên vẻ kiêu sa. Mọi ánh nhìn trong quán gần như đổ dồn về phía cô.

– Ôi, Lan Chi đấy à! Đẹp như minh tinh luôn! – Một cô bạn xuýt xoa.
– Cậu lấy chồng giàu sướng nhỉ? – Một người khác hỏi.
Chi mỉm cười nhẹ, giọng đượm chút tự mãn:

Nội dung quảng cáo

– Cũng bình thường thôi. Giờ mình làm giám đốc công ty thời trang của nhà chồng. Cuộc sống cũng ổn, không còn như thời đi học nghèo khổ nữa.

Tôi chỉ ngồi yên, mỉm cười xã giao. Cô liếc nhìn tôi, thoáng sững lại, rồi bật cười:
– Khang đó à? Lâu rồi không gặp. Trông vẫn… giản dị như xưa nhỉ?

Tôi chỉ gật đầu.
– Ừ, mình vẫn vậy.
– Mình tưởng sau bao năm, cậu cũng sẽ khá hơn chút chứ. – Chi nói, giọng nửa đùa nửa khinh. – Nhưng thôi, ai cũng có số phận mà.

Mấy người bạn ngồi cạnh hơi ngượng. Tôi vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh:
– Cuộc sống mỗi người một hướng, miễn thấy vui là được.
– Ừ, đúng rồi. Nhưng mà… nhìn cậu thế này chắc vẫn làm nhân viên văn phòng à? – Cô hỏi tiếp.

– Ờ, cũng gọi là… làm công việc mình thích. – Tôi đáp lửng, không muốn khoe.Lan Chi cười, nhấp ngụm cà phê:
– Cậu nên cố gắng hơn đi. Bây giờ xã hội thực dụng lắm. Không tiền, không địa vị, người ta coi thường ngay.

Tôi chỉ khẽ gật:
– Mình quen rồi.Mọi người chuyển chủ đề sang chuyện gia đình, con cái, công việc. Nhưng Chi dường như cố tình kéo mọi ánh nhìn về mình – khoe chiếc đồng hồ đắt tiền, kể về những chuyến du lịch Châu Âu, xe hơi hạng sang.

Đến khi Tuấn hỏi:
– Khang, dạo này mày làm ở đâu?
Tôi cười:
– Tớ làm trong lĩnh vực xây dựng.
Lan Chi cười khẩy:
– Ồ, xây dựng à? Mấy năm nay mấy ông thầu cũng vất vả lắm đó. Làm thuê cũng phải chịu khó giữ sức, chứ vất vả lắm.

– Ừ, đúng là cũng vất vả thật. – Tôi đáp nhẹ.Chi nhìn tôi một lượt rồi nói, nửa như thương hại:
– Ngày xưa mình cứ tưởng Khang có chí lớn, ai ngờ bây giờ vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu. Mình nói thật, nếu ngày đó mình theo cậu chắc giờ khổ lắm.

Không khí trong bàn bỗng chùng xuống. Tuấn cau mày, định nói gì nhưng tôi ra hiệu đừng. Tôi vẫn cười:
– Ừ, có lẽ số trời sắp đặt vậy.

Lan Chi ngửa mặt cười khanh khách:
– Thôi, đừng buồn. Mình cũng không có ý gì đâu, chỉ là góp ý chân thành thôi. Giờ ai cũng phải biết vị trí của mình.

Tôi nhấp ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng không còn thấy đau, chỉ có một chút thương cảm. Người con gái từng khiến tôi yêu thương năm nào giờ đã khác quá xa.

Câu chuyện tưởng dừng lại ở đó, nhưng đâu ngờ, mọi thứ mới chỉ bắt đầu…

Tối hôm đó, sau buổi họp, cả lớp kéo nhau đi ăn. Trong bàn tiệc, Lan Chi tiếp tục khoe rằng chồng cô – anh Trần Hoàng, con trai chủ tịch Tập đoàn Hoàng Phát, là doanh nhân thành đạt, trẻ tuổi, tài năng.

Một người bạn vô tình buột miệng:
– Hình như tập đoàn đó sắp hợp tác với công ty của MK Group đúng không?
Lan Chi nhíu mày:
– MK Group là gì?
– À, công ty lớn trong lĩnh vực xây dựng và bất động sản đó, chủ tịch tên Nguyễn Minh Khang. – Người bạn đáp.
Lan Chi cười nhạt:
– Cái tên nghe quen quen. Không biết anh ta là ai, chắc cũng dạng thương gia nhỏ thôi. Tập đoàn nhà mình toàn đối tác lớn quốc tế, ít khi hợp tác linh tinh.

Tôi chỉ cười im lặng.
Chuyện này tôi không định nói ra, vì tôi không muốn biến buổi gặp lại bạn cũ thành nơi khoe khoang. Nhưng có vẻ cô ấy không dừng lại.

Khi tiệc gần tàn, cô ta còn buông một câu nửa đùa nửa thật:
– Khang này, nếu cần việc làm ổn định, mình nói chồng xin cho cậu vào làm ở công ty thời trang bên mình cũng được. Dù sao mình cũng thương bạn cũ, giúp được gì thì giúp.
Cả bàn cười ngượng. Tuấn suýt sặc nước.

Tôi vẫn điềm đạm, đứng dậy, khẽ nói:
– Cảm ơn Chi, nhưng mình nghĩ không cần đâu. À, nói đến chồng cậu, hình như… mình sắp gặp ông ấy vào sáng mai.
Lan Chi cười to:
– Gặp chủ tịch Hoàng Phát á? Cậu à, người ta bận lắm, đâu phải muốn gặp là được.
– Ừ, chắc ông ấy cũng bận thật. Nhưng hy vọng sau cuộc gọi này, ông ấy sẽ rảnh một chút.

Tôi lấy điện thoại ra, bấm một số quen thuộc.
Mọi người trong bàn đều nhìn theo. Tôi bật loa ngoài.

– Alo, chú Hoàng à? Cháu Khang đây. Cháu đang xem lại hợp đồng hợp tác giữa Hoàng Phát và MK Group. Có chút vấn đề, cháu định hủy. Nhưng nếu chú sắp xếp gặp được thì cháu sẽ cân nhắc lại.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vang lên giọng gấp gáp:
– Ủa, chủ tịch Khang đó hả? Trời ơi, chú đang tìm cháu đây! Chú xin lỗi vì bên chú chậm tiến độ, chú sẽ xử lý ngay, đừng hủy hợp đồng nhé! Ngày mai chú qua gặp cháu trực tiếp bàn lại.

Mọi người trong bàn sững sờ.
Lan Chi chết lặng, mặt tái đi. Cô quay sang nhìn tôi, đôi mắt mở to không tin nổi:
– Cậu… là… chủ tịch MK Group?

Tôi cười nhẹ, đặt điện thoại xuống:
– Ừ, đúng. Mình cũng định nói, nhưng sợ… có người không tin.

Không khí trong bàn im phăng phắc. Tuấn cười khẽ, vỗ vai tôi:
– Mày kín tiếng quá đấy!
Tôi chỉ nhún vai:
– Mình vẫn là Minh Khang của lớp 12A1 thôi.

Lan Chi cứng người, môi run run:
– Mình… mình không biết…
– Không sao. Mỗi người có một cách sống. Mình không trách. – Tôi nói, rồi nhẹ nhàng rời bàn tiệc.

Bước ra khỏi quán, gió đêm thổi nhẹ. Tôi hít sâu một hơi. Mười năm rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu:
Không phải ai thay đổi cũng đáng trách. Chỉ là, có người chọn đánh mất mình để theo đuổi ánh hào quang, còn tôi – chọn giữ lấy sự bình thản trong tâm.

Cuộc gặp gỡ ấy khép lại một chương cũ, nhưng cũng mở ra một câu chuyện mới – nơi người ta học cách nhận ra giá trị thật của bản thân, sau khi đi qua những ảo ảnh phù hoa…

CHƯƠNG 2: CUỘC GẶP KHÔNG NGỜ

Buổi sáng hôm sau, tôi có mặt tại trụ sở chính của MK Group ở quận trung tâm. Tòa nhà cao hơn hai mươi tầng, mặt kính phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Tôi bước vào sảnh, nhân viên lễ tân cúi chào:

– Em chào Chủ tịch Khang ạ!

Tôi gật đầu, cười nhẹ, rồi đi thẳng lên tầng 18 – phòng họp. Hôm nay có buổi trao đổi với phía Tập đoàn Hoàng Phát, đúng như kế hoạch ban đầu.
Người đại diện bên họ… chính là ông Trần Đức Hoàng, Chủ tịch tập đoàn – cũng là bố chồng của Lan Chi.

Trong đầu tôi vẫn nhớ gương mặt hốt hoảng của ông tối qua qua điện thoại, giọng run rẩy khi cầu xin tôi đừng hủy hợp đồng.
Thực ra, hợp đồng hợp tác giữa hai bên trị giá hàng trăm tỷ, liên quan tới dự án khu đô thị phía Tây thành phố. Nếu hủy, phía Hoàng Phát thiệt hại rất lớn, chưa kể ảnh hưởng danh tiếng. Nhưng tôi chưa từng có ý định “ra tay trả thù”, chỉ muốn xử lý công việc công bằng.

Khoảng 9 giờ, thư ký thông báo:
– Dạ thưa anh, Chủ tịch Hoàng Phát đã đến ạ.

Tôi đứng dậy, bước ra cửa. Ông Hoàng – người đàn ông tầm sáu mươi, dáng cao, tóc hoa râm, ăn mặc lịch sự – đang bước vào, theo sau là hai trợ lý.
Thấy tôi, ông lập tức cúi người, nở nụ cười niềm nở:
– Chủ tịch Khang! Thật hân hạnh được gặp cậu. Tối qua tôi có hơi nóng ruột, mong cậu bỏ qua.

Tôi bắt tay ông, giọng điềm đạm:
– Không sao đâu ạ. Cháu cũng chỉ muốn bàn lại vài điều khoản hợp đồng cho rõ ràng hơn.

– Tất nhiên, tất nhiên rồi! – Ông cười, lau mồ hôi. – Mong cậu thông cảm, mấy ngày nay bên tôi có chút trục trặc nội bộ nên tiến độ chậm.

Chúng tôi ngồi xuống bàn, cùng các trợ lý bàn bạc. Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, không khí nghiêm túc nhưng thoải mái. Tôi luôn tôn trọng đối tác, không bao giờ dùng quyền lực để ép ai. Có lẽ chính điều đó khiến đối tác quý trọng tôi hơn.

Kết thúc buổi làm việc, ông Hoàng đích thân rót trà mời tôi.
– Cậu Khang, tôi nghe danh cậu đã lâu. Không ngờ người trẻ mà tài giỏi như vậy.

Tôi cười:
– Dạ, cháu cũng chỉ may mắn gặp được người hướng dẫn tốt thôi ạ.

Ông gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc, rồi bất chợt nói nhỏ:
– Tối qua… hình như cậu và con dâu tôi có gặp nhau?

Tôi hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:
– Dạ, đúng ạ. Hôm qua là buổi họp lớp của cháu. Cô Lan Chi học cùng lớp cấp ba với cháu.

Ông Hoàng khẽ thở dài, ánh mắt thoáng bối rối:
– Tôi nghe nó kể lại sáng nay. Thật ra… tôi phải xin lỗi thay cho nó. Con bé hơi nông nổi, có lúc nói năng không phải. Mong cậu đừng để bụng.

Tôi mỉm cười:
– Không đâu ạ. Chúng cháu từng là bạn học, chuyện nhỏ thôi.

– Ừ, tốt quá. – Ông gật đầu, vẻ nhẹ nhõm. – Tôi cũng nói với vợ chồng nó sáng nay, rằng trên đời đừng bao giờ xem thường ai, vì vận mệnh có thể đổi thay bất cứ lúc nào.

Ông dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt chân thành:
– Cậu biết không, tôi từng khởi nghiệp tay trắng, từng bị khinh thường, nên tôi hiểu cảm giác đó. Bởi vậy tôi quý những người như cậu – biết nhẫn, biết vươn lên bằng thực lực.

Tôi cúi đầu cảm ơn.
– Cháu cảm kích vì chú hiểu.

Ông cười hiền:
– Mà thật tình, tối qua tôi còn bị vợ mắng vì đã làm cậu phật ý. Giờ nghĩ lại, may mà cậu rộng lượng, chứ nếu hủy hợp đồng thật thì tôi mất mặt với cổ đông quá.

Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc rồi tạm biệt nhau trong không khí vui vẻ.
Khi tiễn ông ra cửa, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cuối hành lang – Lan Chi.

Cô đứng lặng, tay cầm túi xách, ánh mắt ngập ngừng.
Ông Hoàng nhìn thấy, khẽ chau mày:
– Con đến làm gì?
– Con… con chỉ muốn gặp anh Khang để… xin lỗi. – Giọng cô nhỏ lại.

Ông thở dài, quay sang tôi:
– Cậu Khang, nếu được, cho phép con bé nói vài lời.

Tôi gật đầu.
Ông Hoàng cùng trợ lý rời đi, chỉ còn tôi và Chi trong hành lang rộng thênh thang.

Lan Chi bước tới, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, nhưng ánh mắt đỏ hoe.
– Mình… xin lỗi cậu, Khang. Hôm qua mình đã quá đáng. Mình không nên nói những lời đó.

Tôi nhìn cô, khẽ lắc đầu:
– Không sao đâu, Chi. Mình không để bụng.

– Nhưng mình cảm thấy xấu hổ lắm. – Cô cúi mặt. – Mình cứ nghĩ cậu vẫn như xưa, nghèo, tầm thường… Ai ngờ cậu lại thành công đến vậy.

– Chi à, điều đó không quan trọng. Dù mình có là ai, mình vẫn là Minh Khang ngày xưa thôi.

Cô ngước lên, mắt long lanh:
– Cậu vẫn hiền như trước… Cậu có giận mình không?

– Không. Mình chỉ thấy… tiếc.
– Tiếc gì?
– Tiếc là, người mình từng yêu thương, bây giờ lại không còn là cô gái giản dị của năm nào nữa.

Lan Chi im lặng. Một giọt nước mắt rơi xuống má.
– Có lẽ… mình đã đánh mất quá nhiều.

Tôi thở nhẹ, nhìn ra ngoài cửa kính, nơi nắng đang hắt lên những tòa nhà xa xa.
– Mỗi người đều có lựa chọn riêng, Chi à. Cậu chọn hào môn, chọn cuộc sống đủ đầy. Đó không sai. Chỉ cần đừng quên mình là ai.

– Nhưng mình… giờ thấy sợ. – Cô nói khẽ. – Cuộc sống trong gia đình chồng không như mình nghĩ. Họ sang trọng thật, nhưng lạnh lùng. Mọi thứ đều là tiền bạc, địa vị. Mình cảm giác như… bị giam cầm trong vỏ bọc.

Tôi nhìn cô, lòng thoáng chùng xuống.
– Mình hiểu. Nhưng đôi khi, những lựa chọn mang đến cho ta cả hạnh phúc lẫn khổ đau.

Cô cười buồn:
– Cậu nói đúng. Nếu ngày đó mình đủ tin cậu, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Tôi im lặng.
Câu “đã khác” ấy vang lên trong đầu, như một cơn gió thoảng qua ký ức.
Ngày ấy, tôi từng hứa sẽ cố gắng để có thể lo cho cô, nhưng khi thất bại, cô chọn rẽ hướng khác. Tôi không trách, vì ai cũng có quyền tìm con đường cho mình.

Sau một lúc, cô nói nhỏ:
– Cậu có thể cho mình một cơ hội… để chuộc lỗi được không?
– Không cần đâu. Chúng ta đều trưởng thành rồi. Hãy coi như hôm nay là một bài học.
– Nhưng mình muốn làm gì đó…
– Nếu thực lòng muốn, thì hãy sống hạnh phúc đi.

Cô mím môi, khẽ gật đầu.
– Cảm ơn cậu. Cậu luôn bao dung như xưa.

Tôi mỉm cười.
– Thôi, mình phải vào họp tiếp. Giữ gìn nhé, Chi.

Cô đứng yên nhìn theo tôi, đến khi cửa thang máy khép lại.
Trong ánh đèn vàng nhạt, bóng dáng Lan Chi nhỏ dần, đôi mắt cô ngấn lệ. Có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời, cô nhận ra rằng hào môn không hẳn là hạnh phúc, và người cô từng xem thường lại là người đáng trân trọng nhất.

Chiều hôm đó, ông Hoàng gọi lại cho tôi:
– Cậu Khang à, tôi thật sự cảm ơn cậu đã không để bụng chuyện hôm qua. Cậu xử sự rất chững chạc. Nếu có dịp, mời cậu dùng bữa tối với gia đình tôi, coi như kết thân.

Tôi khẽ cười:
– Cảm ơn chú, nhưng cháu nghĩ để dịp khác ạ. Cháu ngại phiền gia đình.

– Ừ, tôi hiểu. Dù sao, tôi vẫn quý cậu như con trai. Người trẻ mà khiêm nhường như cậu bây giờ hiếm lắm.

Tôi cảm ơn, rồi gác máy.
Đặt điện thoại xuống bàn, tôi ngồi trầm ngâm hồi lâu. Có lẽ ông Hoàng là người tốt, chỉ tiếc con trai và con dâu ông sống trong môi trường khiến họ khó giữ được sự chân thành.

Tôi nhớ lại ngày xưa, tôi từng mơ ước được đứng giữa thành phố này, có sự nghiệp vững vàng, có thể giúp mẹ sống an nhàn. Giờ đây, giấc mơ ấy thành hiện thực, nhưng cảm xúc lại không còn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Thành công không khiến tôi vui quá, chỉ khiến tôi hiểu rằng: khi đã đủ mạnh, người ta càng nên khiêm tốn.

Chiều muộn, tôi lái xe về quê, về thăm mẹ.
Con đường làng vẫn như xưa – rợp bóng tre, mùi lúa mới thoang thoảng. Mẹ tôi đang ngồi trước sân, gói bánh. Thấy tôi về, bà cười hiền:
– Ủa, con về mà không báo mẹ trước!

– Con nhớ mẹ nên về thôi. – Tôi ngồi xuống, giúp mẹ gói bánh.

– Ừ, bữa nay nhìn con khác hẳn hồi xưa. Mẹ mừng lắm. Nhưng đừng quên, dù con có giàu, có làm lớn, cũng phải sống cho tử tế, nghe chưa.

– Con nhớ mà. – Tôi cười.

Mẹ nhìn tôi, chậm rãi nói:
– Mẹ nghe mấy cô hàng xóm kể, con bé Chi ngày xưa lấy chồng nhà giàu lắm hả?
Tôi gật:
– Dạ, giàu thật. Nhưng… chắc không vui đâu mẹ.

– Ừ, giàu mà không vui thì cũng vô nghĩa thôi con à. Tiền bạc như con dao hai lưỡi, biết dùng thì giúp đời, không thì làm khổ mình.

Tôi im lặng, nghe mẹ nói, cảm giác lòng mình nhẹ hẳn.
Có lẽ, những gì tôi có hôm nay – không phải để trả thù, mà để chứng minh rằng người nghèo ngày xưa vẫn có thể vươn lên mà không đánh mất nhân cách.

Đêm ấy, trước khi ngủ, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.
“Cảm ơn cậu, vì đã đối xử tử tế với mình. Dù chỉ là bạn, mình vẫn trân trọng. – Chi.”

Tôi mỉm cười, đặt điện thoại xuống. Ngoài trời, cơn gió đầu đông khẽ lùa qua khung cửa. Tôi nhắm mắt, lòng bình yên.
Có lẽ, đây mới là kết thúc đẹp nhất cho một mối tình đã từng.

CHƯƠNG 3: GIÁ TRỊ THẬT

Ba tháng sau buổi họp lớp năm ấy, cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục xoay đều giữa những dự án, hợp đồng, và những chuyến công tác.
Nhưng trong lòng tôi đã khác. Không phải vì danh vọng, mà vì tôi bắt đầu hiểu rằng: giá trị thật của con người không nằm ở vị trí mình đứng, mà ở cách mình đối xử với người khác.

Tôi đã từng nghèo, từng bị xem thường, nhưng chính quãng thời gian đó giúp tôi biết cúi đầu trước người nhỏ hơn, biết cảm thông trước người sa cơ.
Thành công chỉ khiến tôi có thêm trách nhiệm, chứ không phải quyền lực.

1. Một khởi đầu mới

Một buổi sáng đầu năm, tôi tổ chức buổi lễ ra mắt Quỹ học bổng “Vươn Lên” – chương trình do MK Group tài trợ, nhằm giúp đỡ học sinh nghèo vượt khó tại quê tôi.
Mẹ tôi cũng có mặt. Bà ngồi hàng ghế đầu, mặc áo dài lam giản dị, mắt rưng rưng nhìn con trai phát biểu.

Tôi bước lên sân khấu, giọng trầm ấm:

“Tôi từng là một cậu học trò nghèo, nhiều lần suýt bỏ học vì không có tiền nộp học phí. Nếu ngày đó không có sự giúp đỡ của thầy cô, bạn bè, có lẽ tôi không đứng ở đây hôm nay. Vì vậy, tôi muốn góp lại chút sức nhỏ, để những người đang ở hoàn cảnh như tôi năm xưa có cơ hội tiếp tục ước mơ của mình.”

Cả khán phòng vang lên tràng pháo tay.
Mẹ tôi lau nước mắt, mỉm cười.
Tôi thấy lòng mình ấm lạ thường.

Kết thúc buổi lễ, khi mọi người đã ra về, tôi đang ký lại vài giấy tờ thì thư ký báo:
– Dạ, có một vị khách muốn gặp anh, không hẹn trước.
– Ai vậy?
– Dạ, chị Lan Chi ạ.

Tôi hơi sững người, nhưng rồi gật:
– Cho cô ấy vào.

2. Cuộc gặp lần cuối

Cửa phòng mở, Lan Chi bước vào.
Không còn váy áo hàng hiệu, không còn lớp trang điểm dày. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tóc buộc gọn.
Ánh mắt cô dịu lại, trông có phần mệt mỏi nhưng hiền lành hơn xưa.

– Lâu rồi không gặp. – Tôi mỉm cười.
– Ừ. Mình nghe tin về quỹ học bổng, nên muốn đến chúc mừng. – Cô nói khẽ.

– Cảm ơn. Mình không ngờ cậu lại biết.
– Mình vẫn dõi theo cậu mà. – Cô cười buồn. – Mỗi khi báo đăng về MK Group, mình đều đọc.

Tôi nhìn cô, không nói gì. Cả hai im lặng giây lát.
Cuối cùng, cô thở dài:
– Mình đã ly hôn, Khang ạ.

Tôi khẽ nhướng mày, nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Vậy à? Mong là cậu ổn.

– Ừ, mình ổn. – Cô nói nhỏ. – Cuộc sống trong hào môn không như mình tưởng. Chồng mình ngoại tình, bố mẹ chồng lạnh nhạt. Mình cố chịu đựng, nhưng càng ngày càng kiệt sức.
Cô ngẩng lên nhìn tôi:
– Mình từng nghĩ, chỉ cần có tiền, có danh, là sẽ hạnh phúc. Nhưng hóa ra, thứ đó chỉ là bề ngoài.

Tôi chậm rãi đáp:
– Có lẽ cậu vừa trải qua bài học mà ai rồi cũng phải học, chỉ khác là sớm hay muộn thôi.

Cô gật đầu, mắt rưng rưng:
– Đúng vậy. Bây giờ, mình chỉ muốn sống tử tế, làm lại từ đầu. Mình đến đây không phải để… nối lại gì đâu, Khang à. Mình chỉ muốn nói lời cảm ơn.
– Cảm ơn?
– Ừ. Cảm ơn vì hôm đó, cậu không sỉ nhục mình, dù mình đã xúc phạm cậu trước bao người. Nếu cậu phản ứng lại, có lẽ mình chẳng còn mặt mũi nào sống. Nhưng cậu đã chọn im lặng, rồi chỉ dùng cách cư xử của người tử tế để khiến mình tỉnh ngộ.

Tôi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng:
– Thật ra mình cũng đâu muốn thắng ai. Chỉ muốn sống đúng.

Cô mím môi, nụ cười run rẩy:
– Mình luôn tự hỏi… nếu năm đó mình không rời bỏ cậu, liệu bây giờ…
– Chi à. – Tôi cắt lời, giọng nhẹ nhưng dứt khoát. – Đừng hỏi “nếu”. Cuộc sống không có giá như. Mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó. Nếu cậu không đi con đường đó, cậu sẽ không có trải nghiệm hôm nay, và có lẽ mình cũng không cố gắng đến mức này.

Cô cúi đầu, giọt nước mắt lăn dài.
– Cậu vẫn như xưa… luôn khiến mình phải kính phục.

Tôi đứng dậy, đưa cô khăn giấy.
– Đừng khóc. Mình vẫn coi cậu là bạn. Nếu cậu cần giúp đỡ trong công việc, mình có thể giới thiệu vài người.
– Cảm ơn, nhưng mình muốn tự đứng dậy. Mình đang học thêm về marketing, muốn làm lại từ đầu.
– Tốt. Mình tin cậu làm được.

Cô nhìn tôi, ánh mắt long lanh:
– Mình nợ cậu một lời xin lỗi, một lời cảm ơn, và cả một lần cúi đầu. Cho mình được trả hết hôm nay nhé.

Cô nói xong, khẽ cúi người, thật sâu.
Tôi đứng im. Trong lòng không còn chút cay đắng, chỉ có sự thương cảm và tôn trọng.
Người phụ nữ trước mặt tôi đã không còn là cô gái kiêu kỳ năm xưa. Cô đã thay đổi – qua tổn thương, qua mất mát.

– Cậu không cần cúi đầu đâu, Chi. Chúng ta chỉ đang đứng ở hai phía khác nhau của cùng một bài học thôi.

Cô ngẩng lên, nở nụ cười nhẹ.
– Mình hiểu. Chúc cậu hạnh phúc, Khang.
– Cảm ơn. Cậu cũng vậy.

Cô quay đi, bóng dáng nhỏ dần trong ánh nắng trưa.
Khi cánh cửa khép lại, tôi chợt nhận ra… lòng mình rất bình yên. Không còn oán, không còn tiếc.
Chỉ có sự biết ơn – vì đời đã dạy tôi lớn lên theo cách lặng lẽ mà sâu sắc nhất.

3. Hạnh phúc giản đơn

Vài năm sau, quỹ học bổng “Vươn Lên” đã giúp hàng trăm học sinh nghèo có cơ hội học tiếp.
Trong một lần trao học bổng ở trường cấp ba cũ, tôi gặp lại cô giáo chủ nhiệm – cô Hòa, người từng âm thầm đóng học phí cho tôi hồi lớp 12.

Cô đã ngoài sáu mươi, tóc bạc, giọng vẫn dịu dàng như xưa:
– Cô tự hào về em lắm, Khang à. Em không chỉ giỏi, mà còn có tấm lòng.

Tôi cười:
– Nếu không có cô, chắc con không được như hôm nay. Cô là người đầu tiên tin rằng con sẽ làm được.

Cô xoa đầu tôi như ngày xưa:
– Giờ em phải tin điều đó ở thế hệ sau. Em giúp được ai, giúp. Đừng để các em mất niềm tin như mình từng có lúc mất.

Tôi gật đầu.
Tối hôm đó, tôi ở lại trường, ngồi một mình trên bậc thềm. Gió đưa mùi hoa sữa thoang thoảng.
Xa xa, tôi nghe tiếng cười đùa của lũ học sinh tan học – hồn nhiên, vô tư như chính tuổi trẻ đã đi qua của mình.

Tôi mỉm cười.
Trong điện thoại, tôi mở thư mục ảnh cũ: tấm hình lớp 12A1, mười mấy đứa chen nhau dưới gốc phượng. Giữa bức ảnh, tôi và Lan Chi đứng cạnh nhau – cô nở nụ cười rạng rỡ, còn tôi ngượng ngùng.
Thời gian đã lấy đi nhiều thứ, nhưng vẫn giữ lại một điều: kỷ niệm đẹp, dù xa, vẫn đáng trân trọng.

4. Lá thư cuối cùng

Một chiều mưa, tôi nhận được một phong bì gửi đến trụ sở MK Group.
Không ghi người gửi, chỉ có dòng chữ mềm mại: “Gửi Khang – người đã dạy tôi biết sống tử tế.”

Bên trong là một bức thư. Nét chữ của Lan Chi.

“Khang à,
Mình đang sống ở Đà Lạt, làm việc cho một tổ chức phi lợi nhuận. Mỗi ngày, mình giúp trẻ em nghèo học vẽ, học đàn. Cuộc sống tuy giản dị, nhưng mình thấy hạnh phúc.

Cảm ơn cậu đã không trả thù, không chà đạp khi có quyền làm thế. Chính sự bao dung của cậu khiến mình thay đổi.

Có thể chúng ta không còn duyên đi cùng nhau, nhưng mình tin, ở đâu đó, những người từng thật lòng sẽ luôn gửi đến nhau điều tốt đẹp nhất.

Chúc cậu và mẹ luôn khỏe mạnh, an yên.

– Lan Chi.”

Tôi gấp thư lại, mỉm cười.
Ngoài trời, cơn mưa nhẹ như sương. Tôi nhìn lên bầu trời xám, thấy lòng mình nhẹ tênh.
Có lẽ, tha thứ chính là hình thức trả ơn cao quý nhất mà con người dành cho nhau.

5. Hồi ức khép lại

Vài tháng sau, lớp 12A1 lại tổ chức họp lớp.
Lần này, ai cũng đến đông đủ. Không còn ai khoe khoang, không ai so bì. Mọi người đều trưởng thành hơn, biết quý nhau hơn.
Tuấn “mọt sách” giờ là thầy giáo, Hiền làm bác sĩ, còn tôi vẫn là Khang – nhưng trong mắt bạn bè, tôi không phải “chủ tịch”, mà chỉ là thằng bạn cũ từng chơi đá bóng, từng cắm trại chung.

Khi nâng ly, Tuấn nói:
– Năm đó nếu không có vụ họp lớp kia, chắc bọn mình chẳng biết Khang đã thành công thế nào. Nhưng điều khiến tao phục không phải là mày giàu, mà là mày không thay đổi.

Tôi bật cười:
– Giàu nghèo gì đâu, quan trọng là tụi mình vẫn còn coi nhau như xưa.

Mọi người đồng thanh:
– Ừ, đúng rồi!

Đêm ấy, tiếng cười vang cả quán nhỏ.
Tôi nhìn quanh, thấy những gương mặt thân quen năm nào, lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp đến lạ.

Khi ra về, tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao. Gió mang theo mùi hương hoa sữa của phố cũ.
Một giọng nói trong lòng vang lên:

“Cuộc đời, rồi sẽ đưa ta qua bao ngã rẽ. Nhưng chỉ cần ta không quên mình là ai, thì đi đâu cũng sẽ tìm thấy bình yên.”

Tôi khẽ gật đầu, như trả lời chính mình.
Và trong khoảnh khắc ấy, tôi biết — mọi chuyện đã khép lại thật rồi.

🌿 LỜI KẾT

Cuộc đời không có ai thắng hay thua mãi.
Người từng bị xem thường, nếu đủ kiên nhẫn và tử tế, sẽ được thời gian trả lại công bằng.
Còn người từng kiêu ngạo, nếu biết nhận lỗi và thay đổi, vẫn xứng đáng được tha thứ.

Sự giàu có không nằm ở tiền bạc, mà nằm ở tấm lòng.
Và đôi khi, bài học lớn nhất của tình yêu không phải là giữ được nhau, mà là học cách chúc nhau bình yên.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

Cậu bé bán vé số nghèo chỉ xin nước súp chan cơm nguội, nhưng ông chủ quán phở lại luôn “lỡ tay” thêm thịt bò, trứng cút. Nhiều năm sau, khi quán phở sắp dẹp tiệm, một người thanh niên mặc vest đã xuất hiện, và cuộc gặp gỡ này đã khiến ông sững sờ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *