
Mưa vẫn rơi xối xả, sóng vẫn gào thét như chưa muốn buông tha bất kỳ ai. Anh Hải ngồi giữa mảnh vỡ trôi dạt, ôm chặt Thuỳ Linh vào lòng. Trong bàn tay anh, vật nhỏ bé cô vừa trao lại vẫn ấm nóng — một sợi dây chuyền mạ bạc đã xỉn màu, mặt dây là một tấm ảnh nhỏ in hình cả hai đang cười bên nhau trong chuyến dã ngoại đầu tiên.
Anh bật khóc. Không phải những giọt nước mắt vội vã của hoảng loạn, mà là nước mắt chảy sâu từ trái tim — của mất mát, của bất lực, của tình yêu chưa kịp trọn vẹn. Anh đưa sợi dây lên môi, thì thầm như đáp lại lời cuối cùng của Linh:
“Mãi mãi…”
Cảnh tượng xung quanh mờ dần trong màn mưa. Có tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên từ xa. Anh Hải, gần như kiệt sức, ngẩng đầu. Một đứa bé đang bám vào thùng xốp, mắt mở trừng trừng, tay chới với. Không cần suy nghĩ, anh nhẹ nhàng đặt Thuỳ Linh nằm lại trên mảnh ván, phủ lên cô chiếc áo khoác ướt đẫm, rồi bơi về phía đứa bé.
Sáng hôm sau, bờ biển Hạ Long đầy những người sống sót được lực lượng cứu hộ đưa vào. Những khuôn mặt thẫn thờ, nước mắt và vết thương chằng chịt. Anh Hải, ướt sũng và tê lạnh, bước đi chậm rãi giữa hàng người, tay vẫn nắm chặt sợi dây chuyền của Linh.
Cậu bé được cứu đã tìm lại được mẹ. Một người phụ nữ gào khóc cảm ơn anh, ôm con vào lòng. Nhưng anh chỉ khẽ gật đầu, lặng lẽ quay đi. Bên tai anh vẫn vang lên lời thì thầm của Linh: “Đây là… kỷ niệm… của chúng ta… mãi mãi…”
Khi đội cứu hộ thông báo có một thi thể nữ trẻ chưa xác định được thân nhân, anh Hải tiến đến. Mỗi bước chân anh như lún sâu vào ký ức — những chiều nắm tay Linh đi dọc hồ Tây, lần đầu cô khóc vì anh quên sinh nhật, hay buổi tối cô ngồi bên giường mẹ anh, đút từng thìa cháo…
Anh nhận ra Linh, dù đôi mắt ấy đã khép lại mãi mãi. Anh ngồi bên, nắm tay cô. Không một tiếng kêu gào, chỉ là sự yên lặng trĩu nặng mà không ngôn từ nào có thể diễn tả.
Một năm sau.
Anh Hải trở lại Hạ Long, một mình. Trên tay anh là hộp tro cốt nhỏ và sợi dây chuyền cũ. Anh thuê một thuyền nhỏ, lặng lẽ chèo ra giữa vịnh. Mặt nước hôm nay lặng lẽ, phản chiếu ánh trời chiều vàng nhạt.
Anh mở nắp hộp, rắc tro cốt Linh xuống biển. Tay anh run rẩy, nhưng ánh mắt kiên định. “Anh giữ đúng lời hứa rồi… Em sẽ mãi ở lại nơi em thích nhất… cùng sóng và gió…”
Sợi dây chuyền, giờ đã cũ sờn, được anh đeo lên cổ. Mỗi nhịp đập trái tim, anh cảm thấy Linh vẫn ở đó — dịu dàng, đầy yêu thương, và mãi mãi không rời xa.
Kết thúc bằng một dòng ghi chú nhỏ trên nhật ký anh Hải:
“Có những tình yêu không cần dài lâu, chỉ cần đủ sâu để sống mãi trong lòng người còn lại…”