• 2025-07-30

Chính thức: Tạm biệt nghệ sĩ Thương Tín, xót xa quá

Chính thức: Tạm biệt nghệ sĩ Thương Tín, xót xa quá

Tình trạng hiện tại của Thương Tín

Mới đây, cộng đồng mạng lan truyền thông tin diễn viên phim Biệt động Sài Gòn Thương Tín nguy kịch tại quê nhà Phan Rang. Liên lạc với nhạc sĩ Tô Hiếu, người hỗ trợ diễn viên Thương Tín để làm rõ thông tin này, PV Dân Việt đã nhận được câu trả lời của anh về tình hình sức khoẻ của nam diễn viên hiện nay: “Tôi vừa gọi về nhà Thương Tín để hỏi thăm thì được biết anh ấy vẫn bình thường. Tình trạng sức khỏe của anh vẫn như khi tôi qua thăm anh lần gần nhất. Cách đây 10 ngày, tôi có công việc ở Nha Trang nên ghé qua thăm anh, tôi cũng ngồi cùng anh vài phút để chuyện trò với anh. Hôm đó anh Thương Tín không mặc áo nên tôi không tiện chụp lại hình. Tôi cũng đang có việc bận nên chỉ hỏi thăm tình hình ăn ngủ của anh Thương Tín rồi đi luôn” .

Diễn viên Thương Tín tại quê nhà Phan Rang. Ảnh: Tô Hiếu

Chia sẻ thêm với PV Dân Việt, nhạc sĩ Tô Hiếu cho biết sau khi về quê ăn Tết từ cuối tháng 1, diễn viên Thương Tín quyết định nghe theo gia đình ở lại Phan Rang, Ninh Thuận, an dưỡng tuổi già.

Người giúp đỡ của diễn viên Thương Tín trong nhiều năm cho biết, trước đây, diễn viên Thương Tín và mẹ già được em gái sống gần nhà chăm sóc, nuôi dưỡng. Hiện em gái Thương Tín không thể làm hết được mọi việc nên em trai Thương Tín phải dọn nhà từ TP.Phan Thiết (Bình Thuận) ra Phan Rang nuôi mẹ và anh.

Chia sẻ về tình trạng sức khỏe của diễn viên Thương Tín vào 26/4, nhạc sĩ Tô Hiếu cho biết sau lần tái khám tại Bệnh viện Chấn thương Chỉnh hình (Quận 5, TPHCM) gần nhất hồi trước Tết Nguyên đán 2025, bác sĩ nói tình trạng của Thương Tín không đảm bảo để phẫu thuật. Vì vậy, nam diễn viên chấp nhận thực tế, không tiếp tục điều trị chân.

Dù nghe lời gia đình ở lại quê an dưỡng tuổi già, Thương Tín vẫn thường nhớ cuộc sống ở TP.HCM.

Suốt 22 năm m;;ất liên lạc, người đàn ông bộ đội trở về làng tìm lại vợ cũ, nhưng người mở cửa lại khiến ông sững sờ ch;/ết lặng, không ngờ vợ ông đã…

Suốt 22 năm m;;ất liên lạc, người đàn ông bộ đội trở về làng tìm lại vợ cũ, nhưng người mở cửa lại khiến ông sững sờ ch;/ết lặng, không ngờ vợ ông đã…

Năm đó, ông Quang rời làng ra trận, để lại vợ trẻ là bà Hoa và một lời hứa: “Chờ anh về.”

Thế nhưng chiến trường á-c li-ệt, ông bị th;/ương nặng, trí nhớ mất một phần, rồi lạc sang đất Lào, sống nhờ một gia đình nông dân. Phải đến tận 22 năm sau, khi ký ức bắt đầu trở lại, ông mới lần dò được đường về quê cũ…

Ngôi làng nhỏ ngày xưa nay đã khác. Cổng nhà ngày ấy vẫn còn vết khắc 2 chữ Q-H lồng tim. Ông run rẩy gõ cửa. Và rồi…

ông sững sờ ch;/ết lặng, người ra mở cửa không phải vợ ông, mà là… hóa ra vợ ông đã…

…mất cách đây 7 năm, sau một trận bạo bệnh kéo dài.

Người mở cửa là một cô gái trẻ chừng đôi mươi, đôi mắt có nét gì đó rất quen. Cô lặng người nhìn người đàn ông mặc bộ quân phục cũ, vai đeo ba lô đã sờn, ánh mắt ngơ ngác như lạc vào một giấc mơ.

“Bác… bác tìm ai ạ?”

Ông Quang nghẹn giọng: “Cô… cô là ai? Đây… có phải là nhà bà Hoa không? Vợ tôi… vợ tôi là Hoa…”

Cô gái bối rối, bước lùi vào trong gọi lớn:
“Mẹ ơi, có người lạ tìm bà ngoại!”

Từ trong nhà, một người phụ nữ trung niên bước ra, dáng vẻ vững chãi nhưng ánh mắt thoáng run rẩy khi nhìn thấy ông Quang. Một lúc sau, bà cất giọng, rất khẽ:

“Ông… là ông Quang… phải không?”

Ông gật đầu, môi run run: “Cô là…?”

Người phụ nữ ấy bước đến gần, rưng rưng nói:
“Tôi là Hương… con gái ông và mẹ Hoa.”

Câu nói như một tia sét giáng xuống ông Quang.

Tim ông thắt lại. Bàn tay buông thõng, chiếc ba lô rơi xuống nền gạch cũ. Mắt ông nhòe đi.

“Con… con gái tôi?” – ông thì thào.
“Phải. Mẹ vẫn chờ ông. Cả đời mẹ chưa từng đi bước nữa. Bà cứ tin là ông chưa chết, chỉ là đang bị kẹt ở đâu đó. Mỗi năm, mẹ đều ra bờ ao ngóng ông về. Đến tận khi mất, mẹ vẫn nắm chặt tấm hình cũ hai người chụp chung.”

Ông Quang không kìm được nữa, òa lên khóc như một đứa trẻ. Gục xuống bậc thềm, ông lặp đi lặp lại: “Tôi đã về muộn… tôi đã về muộn mất rồi…”

Trong nhà, cô bé cháu ngoại – người vừa mở cửa – chạy lại ôm lấy ông:
“Ông ơi, ông đừng khóc. Ngoại từng kể về ông. Ngoại nói ông là người hùng, ông sẽ trở về.”

Ông ôm lấy đứa trẻ, nước mắt tuôn như mưa, ướt cả mái tóc thơm mùi nắng. Sau lưng ông, tấm cửa gỗ khẽ khép lại, để mặc tiếng gió đưa hương lúa non thoảng qua – như lời bà Hoa thủ thỉ từ nơi xa:
“Em đã giữ lời… Giờ thì anh đã về rồi.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *