Chồng tôi – anh Hòa – mất sau ba tháng chống chọi với bệnh. Anh đi bất ngờ đến mức tôi còn chưa kịp lau khô nước mắt.
Nhưng nỗi đau chưa lên đến đỉnh thì nhà chồng đã kéo đến.
1. Đêm chồng vừa mất – họ tới “dọn sạch”
Mẹ chồng chỉ tay vào mặt tôi:
“Cô không còn là con trong nhà này nữa. Ra khỏi đây ngay!”
Tôi chết lặng:
“Mẹ… ít ra cũng để con lo cho anh ấy xong tang sự—”
Em chồng hất tay tôi, đẩy tôi ngã xuống nền:
“Đây là nhà của anh Hòa. Anh ấy chết rồi, đồ đạc thuộc về gia đình, không phải của cô.”
Họ lục tung nhà.
Két sắt bị phá.
Trang sức cưới, tiền tiết kiệm, sổ đỏ – tất cả bị gom vào một túi lớn.
Tôi vừa khóc vừa quỳ xuống, van:
“Xin mọi người… ít nhất để tôi giữ lại tấm ảnh cưới…”
Mẹ chồng nghiến răng:
“Ảnh đó để lại làm gì? Để cô diễn vở quả phụ tội nghiệp à?”
Bà giật tấm ảnh khỏi tay tôi, ném vào đống đồ.
Tôi bị đuổi ra khỏi nhà giữa trời tối. Không một đồng trong người.
Không một món đồ thuộc về chồng tôi.
2. Cuộc gọi bất ngờ từ luật sư
Ba ngày sau đám tang, điện thoại reo.
Một giọng trầm bình tĩnh:
“Chị là vợ anh Hòa?
Tôi là luật sư Lâm. Anh ấy nhờ tôi giữ một lá di chúc lập đột ngột ngay sau khi phát hiện bệnh. Xin mời chị và gia đình về nghe.”
Tôi ngỡ ngàng:
Di chúc? Chồng tôi chưa từng nói.
Gia đình chồng thì vui như mở hội, nghĩ chắc anh ấy chia hết cho họ.
Mẹ chồng còn nói móc:
“Cô đi nghe cho biết. Sợ thất vọng rồi khóc nữa thôi.”
3. Buổi công bố di chúc – mặt họ đổi sắc
Luật sư mở tập hồ sơ niêm phong.
Giọng ông vang lên rõ ràng:
“Di chúc hợp pháp, lập trong thời điểm người để lại tài sản minh mẫn.”
Mẹ chồng ngồi vểnh mặt, em chồng khoanh tay đắc thắng.
Luật sư đọc:
**“Tôi, Nguyễn Thành Hòa… để lại toàn bộ tài sản gồm:
– Căn nhà 3 tầng
– Đất thổ cư 92m²
– Sổ tiết kiệm 780 triệu
– Doanh thu công ty riêng…”
Cả nhà chồng nín thở.
Rồi câu cuối cùng vang lên khiến họ… đứng bật dậy:
“…TẤT CẢ tài sản tôi để lại cho vợ tôi, Trần Mai Anh.”
Phòng họp im phăng phắc.
Mẹ chồng đập bàn:
“Không thể nào! Nó lấy sạch à? Còn mẹ? Còn em nó?!”
Luật sư vẫn bình thản:
“Bà hãy bình tĩnh. Di chúc đã được công chứng, video ghi hình… và có chữ ký xác nhận của ba người làm chứng.”
Em chồng gằn giọng:
“Anh ấy bị bệnh mà. Không tỉnh táo!”
Luật sư mở video.
Trong màn hình, chồng tôi – gầy gò nhưng tỉnh táo – nhìn thẳng vào camera:
“Nếu tôi ra đi trước, tôi sợ vợ tôi sẽ bị chính gia đình tôi đối xử tệ bạc… như họ đã từng.
Vì vậy… tôi để lại tất cả cho cô ấy.”
Tôi bật khóc.
Cả nhà chồng sững lại.
Nhưng đó chưa phải cú chốt.
4. Bí mật khiến họ bẽ bàng bỏ đi
Luật sư nói tiếp:
“Còn một phần phụ lục di chúc. Anh Hòa để lại ‘một gói hàng’ cho chị Mai Anh.”
Ông mở một chiếc hộp nhỏ, bên trong là một xấp hình.
Tôi run run mở ra.
Còn gia đình chồng thì… tái mét.
Là những tấm ảnh chụp em chồng ăn cắp tiền bệnh viện của chính anh Hòa, ngày anh nằm điều trị.
Cùng với một đoạn ghi âm chồng tôi gửi luật sư:
“Nếu họ xúc phạm hoặc lấy đồ của vợ tôi, hãy đưa bằng chứng này cho công an. Tôi đã nộp bản gốc cho cơ quan điều tra.”
Mẹ chồng khuỵu xuống ghế, mặt trắng bệnh.
Luật sư nói nốt câu cuối:
“Anh ấy bảo:
‘Nếu gia đình con đối xử tốt với vợ con thì xem như chưa từng có chuyện gì.
Nhưng nếu họ chạm đến cô ấy… họ phải chịu trách nhiệm.’”
Không ai dám nói một lời.
Mẹ chồng ôm đầu, lầm bầm:
“Trời ơi… nó biết… nó biết hết…”
Em chồng thì run như cầy sấy:
“Chị… chị tha cho em… chị đừng đưa mấy cái này ra công an…”
Tôi chỉ nói một câu:
“Nếu hôm đó mọi người không đuổi tôi ra khỏi nhà… chúng ta đã không đứng đây như thế này.”
Họ cúi đầu, lặng lẽ bỏ đi, không dám nhìn tôi.
5. Cú chốt cuối cùng – điều khiến tôi sụp đổ
Khi chỉ còn mình tôi, luật sư đặt thêm một phong thư lên bàn:
“Đây là thứ anh ấy dặn tôi phải đưa cuối cùng.”
Tôi mở thư.
Trong đó là nét chữ quen thuộc:
“Anh xin lỗi vì không thể bảo vệ em lâu hơn…
Anh biết anh sắp không còn, nên anh bảo vệ em theo cách cuối cùng này.
Em không còn ai cả – nên từ hôm nay… em có tất cả.”
Tôi ôm lá thư vào ngực.
Lần đầu tiên sau những ngày tăm tối, tôi bật khóc… vì được yêu thương đúng nghĩa.